Tớ đã từng ngủ đến 12 tiếng một ngày để giết thời gian đấy, giờ nghĩ lại tớ vẫn thấy tiếc ơi là tiếc.
Hồi ấy tớ mới bước chân vào đại học, chân ướt chân ráo mới lần đầu bước lên thành phố cứ nghĩ là cuộc sống sinh viên sẽ màu hồng và vì tin vào câu nói “lên đại học nhàn lắm”.Tớ chẳng chuẩn bị tinh thần gì cả, buổi đầu lên giảng đường tớ hơi bị sốc vì vừa cúi xuống nhặt cái bút ngẩng đầu lên giáo viên đã chiếu tới slide cuối cùng.
:quality(80)/https://blob.deetask.com/images/E2A14DF8-DAD3-4185-9398-205368AD15E0.jpg)
Nghe thì hơi nói quá nhỉ? Nhưng mà tớ nói thật đấy, não tớ còn chưa kịp load mà kiến thức cứ liên tục muốn nhảy vào đầu tớ. Lúc ấy, tớ chẳng bận tâm vì vấn đề này mấy, tớ cứ nghĩ “mới đầu năm nhất thôi mà, chơi đã, từ từ rồi học” rồi đùng một cái nhà trường thông báo “các em chuẩn bị thi giữa kỳ, lịch thi đã có các em nhớ theo dõi” như sét đánh ngang tai.
Tớ bắt đầu hoảng, nhưng lúc ôn thi tớ chẳng buồn ôn, lại cái suy nghĩ “chắc đề dễ thôi, như cấp 3 không ôn vẫn làm được”.Luật hoa quả đúng là không chừa một ai mà, tớ bị một loạt điểm C và một điểm D, lúc nhận kết quả tớ buồn mất mấy ngày. Đáng lắm, “chủ tịch giả vờ lười biếng và cái kết” suýt nữa thì bị cảnh báo học tập.
Bắt đầu từ ngày hôm ấy, tớ rơi vào trạng thái tiêu cực, tớ không thích học tớ ghét những môn mà tớ phải học. Lên lớp tớ chỉ ngồi cho có, đầu óc lơ mơ. Rồi áp lực đồng trang lứa ghé thăm tớ. Bạn bè bằng tuổi mình kiếm được mấy chục triệu hàng tháng, đã tự mua xe tay ga, tự đóng học phí mà không cần xin bố mẹ.
:quality(80)/https://blob.deetask.com/images/E6BC73EB-1015-4768-BC44-B5E5065CC676.jpg)
Rồi tớ cũng lẽo đẽo đi xin việc làm, tớ may mắn được một văn phòng nhỏ nhận với chức vụ tình nguyện viên có phụ cấp hàng tháng tớ vui lắm, nhưng mà khi đi làm lâu tớ nhận thấy bản thân kém cỏi quá, nhan sắc đã hạn hẹp lại cộng thêm cái đầu không thông minh. Tớ thấy các chị cũng là tình nguyện viên như tớ nói tiếng Hàn bon bon, phiên dịch cho giám đốc cứ gọi là mượt còn tớ chỉ có thể bập bẹ vài câu, đến những cái đơn giản nhất của tin học văn phòng tớ còn chẳng biết, tớ nhờ mấy chị chỉ cho nhưng nhờ nhiều cũng ngại, có lúc nhờ người ta còn chẳng thèm chỉ, lúc ấy tớ chưa có laptop riêng vì nhà tớ nghèo mà.
Tớ chẳng dám xin mẹ mua, vì tiền đóng học tiền sinh hoạt hàng tháng của tớ mẹ còn phải chắt chiu dành dụm từng tí ăn còn chẳng dám ăn. Tớ ngưỡng mộ những người hơn tớ lắm nhà đã giàu rồi còn giỏi nữa, thế là tớ lại tự tạo áp lực cho bản thân.
Mỗi khi màn đêm buông xuống, tớ lại tự trách bản thân sao lại vô dụng đến thế, nghĩ tới bố mẹ đang cực khổ ở nhà lo cho tớ ăn học vậy mà tớ đã chẳng giúp gì được mà còn học dốt nữa, thế là tớ lại khóc. Cứ như thế suốt một quãng thời gian dài, vì chẳng thể nói với ai, một người bạn thực sư cũng không có, lúc nào mẹ gọi điện hỏi “còn tiền ăn không con”, tớ cũng nói là “còn mẹ ạ” nhưng thực ra tớ hết tiền rồi, có những ngày tớ chỉ ăn một bữa đói hoa cả mắt, tớ ngủ cho qua cơn đói.
:quality(80)/https://blob.deetask.com/images/E223C0EC-FC30-4521-A94E-8980B08F30C7.jpg)
Tớ đã có ý định nghỉ học trên 10 lần đấy, sống trong trạng thái tiêu cực quá lâu tớ quay vào ô trầm cảm nhẹ và đã có suy nghĩ tự tử. Vào một ngày đẹp trời, tớ đang nằm lì trên giường lướt facebook thì thấy người ta đăng tin tuyển dụng làm tại một shop quần áo gần trường, tớ tới xin thử việc liền sau 2 ngày thử việc tớ được nhận làm chính thức. Tuy lương thấp, cùng với lịch học dày đặc của tớ cũng vất vả lắm, tan học xong lại vội chạy đi làm nhưng mà ở đó tớ tìm lại được chính mình, tớ có thể tự do cười nói, có thể thoải mái khoe khoang những gì tớ đạt được hay than thở những chuyện buồn thúi ruột của tớ, vì là em út nên mọi người thương tớ lắm.
Sau khi vực lại được tinh thần, tớ chăm chỉ học hơn, chăm tham gia tình nguyện hơn, tiền lương hàng tháng tớ dùng để trang trải sinh hoạt và tiết kiệm được một ít, tớ cảm thấy nhẹ nhõm và vui hơn nhiều.
Tớ xác định lại mục tiêu của chính mình, luôn ghi nhớ 3 điều:
- Suy nghĩ tiêu cực chính là tự giết chết chính mình
- Hãy nghĩ tới bố mẹ
- Mệt thì nghỉ, chứ không bỏ cuộc
Vậy nên mong cậu đừng tự đánh mất chính mình, mặc một bộ đồ thật xinh bước chân ra khỏi phòng tận hưởng những gì thuộc về cậu. Còn bao nhiêu điều đẹp đẽ đang chờ đón cậu ngoài kia. Hãy thử tìm kiếm chúng nhé, đừng lãng phí những ngày đẹp trời.Mong tất cả chúng ta đều sẽ hạnh phúc.Tặng cậu một cái ôm!