Gần một năm trước nhà em có nuôi một em cún gọi là Đốm, hai tháng tuổi, rất dễ thương và cún ta khá nghịch ngợm. Đốm rất quấn người, mỗi khi đi đâu về chỉ cần nghe bước chân hay tiếng xe là em nó sẽ chạy lăng xăng qua đón, vẫy vẫy đuôi, đáng yêu lắm.
:quality(80)/https://blob.deetask.com/images/23AA3773-B3F2-4B46-8991-DB145194D687.jpg)
Cả nhà ai cũng quí Đốm, khi nào đi nương về dù mệt đến đâu, tới nhà thấy cún Đốm là tự dưng cũng vui vẻ theo.
Một sáng tháng mười, tầm bảy giờ hơn, mẹ em chạy xe ra ngoài để mua đồ ăn ngoài hàng rau, cún ta cũng chạy theo mẹ em đi ra ngoài đường. Em đang chưa tỉnh ngủ, rửa mặt sau nhà. Rieeeet!!! chợt nghe tiếng sủa đầy đau đớn. “Chết rồi, con Đốm con ơi!!!!” mẹ em hét lên.
Em hớt hải chạy ra ngoài đường thì thấy cún ta đang nằm kêu đau đớn, sủa oằn oại. Chân phải của nó bị xe máy của một anh thanh niên cán gãy. Em và mẹ chở Đốm ra thú y ở ngoài xã, bác sỹ thú y bảo là phải loại bỏ cái chân gãy đi để không ảnh hưởng nhiều đến sức khỏe của nó vì nó gãy quá nhiều, thế là họ cắt bỏ đi.
Sau ngay cắt bỏ chân phải hôm đó, Đốm chẳng thèm ăn cơm, cũng chẳng buồn đi ra. Đốm cứ nhìn các chú cún hàng xóm chơi đùa ngoài sân từ trong ổ của mình, rồi kêu ư ử đầy tuyệt vọng...Vài tuần sau khi cắt bỏ cái chân đi, Đốm ta như một cún con khác, tuy vết thương đã đỡ hơn rồi, nhưng nó cứ ở yên trong ổ, không còn nghịch như trước nữa.
Nhà em thay phiền nhau ra ổ của Đốm chơi với nó, cho em nó tập đi, nó cứ rên rỉ vì đau. Chiều chiều mẹ em hay bế Đốm ra ngoài sân chơi với mấy “anh em hàng xóm”, lần đầu ra khỏi ổ các cún khác hay đến gần hửi hửi cái chân đã bị cắt đi của ảnh, ảnh khó chịu lắm, sủa inh lên.
Sau nhiều lần bế Đốm đi chơi, đi rẫy, Đốm ta cũng bớt sợ hơn. Giờ đi đâu, mẹ em hay bế cún ta lên xe máy, để em nó ngồi ở yên sau, có khi thì em trai khi thì em gái giữ nó ở đằng sau. Hắn ta thích ngồi trên xe lắm... Hình như hắn đã dần dần thích nghi với hình dạng mới rồi
.Bây giờ, cún ta đã khỏe rồi, lại quấn người, lại tinh nghịch như trước nhưng chẳng bao giờ giám chạy ra ngoài đường như trước nữa.Thật may, Đốm vẫn ở đây. Đốm rất mạnh mẽ nhỉ? Cún ta dù có mất đi một cái chân nhưng chú ta vẫn tiếp tục sống, tiếp tục vui vẻ với ba cái chân còn lại. Cún ta còn dường như quên đi hình như trước đấy mình từng có bốn chân, nhìn xem nó vui vẻ chạy nhảy, chơi đùa như thể là chưa từng có việc mất đi một cái chân của nó.
Có thể cún ta không thể lựa chọn nơi cún sống, chú ta cũng không muốn chuyện mất đi một cái chân đó xảy ra, nhưng chú không thể làm gì ngoài tiếp tục sống vui vẻ và vượt qua nỗi đau đó.Đốm làm em nhớ chuyện cách đây rất lâu.
Có một người bạn từng nói với em rằng: “ Mày không thể lựa chọn nơi mày sinh ra, không thể lựa chọn gia đình mà mình sẽ sống, mày chỉ có thể cảm ơn vì bố mẹ đã cho mày một cơ thể khỏe mạnh và lành lặn như thế này và sống thật hạnh phúc. Đó là điều linh thiêng nhất.
Dù có chuyện gì hãy sống, hãy tiếp tục đi lên, cho dù có chuyện gì xảy ra hay cứ tiếp tục đứng lên, mọi chuyện rồi sẽ qua”.Cuối cùng, em chỉ muốn nói rằng khi chúng ta gặp một chuyện gì đó, hãy nghĩ rằng rồi mọi việc cũng sẽ qua thôi, chuyện gì đến để nó đến, nó đi thì để nó đi, đừng trói buộc bởi quá khử, hãy nhìn về phía trước và tiếp tục sống. Tiếp tục cố gắng và hạnh phúc với những gì ta có, nếu có sai lầm hãy sửa chữa đừng tuyệt vọng. Chúc tất cả các anh chị một đời an yên.Em chào tất cả các anh chị. Cảm ơn anh chị đã đọc đến những dòng cuối cùng này. Mến thương.