Tôi đã vô tình thấy được cái bảng hiệu ghi dòng chữ này ở quán Thời Thanh Xuân ở Đà Lạt. Tự nhiên thấy chí lý ghê nơi.
Source: Facebook Quán của thời thanh xuân
Giận với hờn
Hình như giận hờn là một bản tính vốn có của mỗi con người hay sao í nhỉ. Bởi những ước muốn được chiều chuộng, được làm hài lòng mà khi ai đó lỡ cho mình một lời quở trách, hay một hành động thô lỗ thì lại tức tối giận dỗi. Thật ra đó là lẽ thường của một con người mà thôi. Con người mà, yêu ai thì cũng muốn người đó yêu mình, trân trọng mình như một lẽ thường ai cũng đòi hỏi cả.
Gia đình luôn là tổ ấm nhưng lại sinh ra nhiều giận hờn nhất đó! Nhà nào mà có anh em thì mới hiểu chuyện này nhiều nhất. Nào là cảm giác tị nạnh, lỡ mà thấy Ba Má cho đứa em cái gì mà không cho mình thì tối đó ngủ không nổi, mà chùm mềm khóc cả đêm cho mà coi. Cái hờn của chuyện cảm thấy Ba Má không thương mình hơn lớn lắm, có khi là cả vấn để của tuổi thơ. Đâu biết rằng lớn lên rồi, thì vấn đề trong gia đình còn nhiều hơn nữa. Có những đứa con chọn con đường không như Ba Má họ muốn, rồi phải trải qua bao tranh cãi để được chọn trường mình thích hay làm công việc mình muốn, thỉnh thoáng Ba Má sẽ nói bao lời đắng cay, nghe ứa nước mắt, tan nát cõi lòng, rồi từng bước từng bước khoảng cách với gia đình ngày một dài hơn, bởi cứ cảm thấy họ không bao giờ ủng hộ của mình.
Rồi lớn lên có chồng có vợ này, rồi giận hờn càng nhiều hơn í chứ, vì thương mà, nên càng nhiều gịân dỗi hơn. Lúc đầu yêu đương mặn nồng, rồi cưới về mới thấy nào công việc bù đầu, kiếm tiền mưu sinh làm gì có thời gian mà mặn với nồng. Vậy đó mà từ từ cũng nghĩ ra đủ chuyện để giận nhau, chung quy là sợ người ta không thương mình nhiều nữa, lạnh nhạt khiến mình tủi thân thôi chứ gì đâu.
Chết rồi còn ai giận hờn
Vậy đó, tự nhiên một ngày cái chết chen ngang, tự nhiên mới thấy, bao ngày bên nhau hơi đâu giận với hờn, biết vậy đã dành cho nhau nhiều thời gian hơn, chứ biết có ngày chia li thì không có giận chi nữa đâu. Chết rồi bao năm tháng bên nhau mới thấy mình chưa trân trọng người ta đủ. Mới thấy rằng bao ngày bên gia đình được Ba Má vỗ về chở che, nó sung sướng biết nhiêu. Tự nhiên cái đùng Ba Má đi mất, mới thấy mất cả bầu trời, cuộc đời rơi tõm, biết vậy không có hay làm Ba Má buồn, rồi mới nhận ra bao lời cay đắng Ba Má hay nói cũng chỉ là muốn tốt cho mình thôi.
Source: Facebook Quán của thời thanh xuân
Có những cuộc hôn nhân, cũng vì cái chết chia lìa, mà phải cô đơn suốt nửa đời còn lại. Biết vậy không hay trách móc nhau đâu, cũng không nói mấy lời hờn giận khiến nhau buồn bã. Biết vậy tranh thủ lúc rảnh cùng nói chuyện với nhau nhiều hơn, cùng chia sẻ bao muộn phiền buồn vui với nhau cho đã đời.
Vậy đó, Chết một cái là còn giận với hờn gì nữa, nhưng cũng còn lại bao day dứt trăn trở vậy đó. Bởi vậy hãy trân trọng những ai còn sống và bên bạn mỗi ngày, vì biết đâu một cơn bệnh cũng khiến họ rời bỏ mình đi. Sống được một ngày cùng nhau là thêm một ngày hạnh phúc.